năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên [Bạch Lạc Mai]

Phật ở nơi nao ? Giữa chốn đồng không mông quạnh cỏ cây tàn tạ, một ngọn cỏ xanh non là Phật; giữa đêm tuyết im lìm không tiếng động, một chậu than hồng là Phật; giữa sông bể mênh mang vô bờ, một chiếc thuyền con là Phật; giữa sắc màu đan xen rối rắm, đơn sơ là Phật; giữa ngày tháng loạn lạc huyên náo, bình an là Phật.
Gặp phật khi nào ? Trong năm tháng đợi chờ hoa nở, giữa phù hoa giữ sự đơn thuần, trong phồn tạp tĩnh tâm dưỡng tính, sẽ có thể gặp Phật. [trích Hoa nở gặp phật]

Điểm cuối của đời người, không phải là khi đi đến tận cùng non nước, cũng không phải sau khi kết thúc sinh mạng, mà là khoảnh khắc trút bỏ hành trang đó. Khi bạn thực sự trút bỏ rồi, cho dù một đời lênh đênh phiêu bạt, cũng có thể nhạt như gió lành, tự tại yên ổn. Nếu như trong tim có trăng sáng, há gì phải sợ ảo ảnh thế gian? Hồng trần khói lửa, vẫn có thể lặng nhìn hoa rơi, thảnh thơi ngắm mây trắng đấy thôi. [Trích Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai]

Mỗi con người đều có một tòa thành của chính mình, cho dù tòa thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn kí ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện ở lại nơi đó.[Trích: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an – Bạch Lạc Mai]

Trên thế gian này luôn có những người phải đợi ngàn cánh buồm qua hết, mới nhận ra phải quay đầu; phải đợi đến lúc chia ly thất tán, mới bắt đầu hiểu được trân trọng; đợi đến lúc vật còn người mất, mới bắt đầu nhớ nhung… [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]

Thời gian như nước, phẳng lặng là tươi đẹp. Ngày tháng như sen, bình dị là tao nhã. Thưởng trà cũng là tu Thiền, cho dù là hồng trần huyên náo hay núi non tĩnh lặng, đều có thể trở thành đạo trang tu hành. Khắc chế dục vọng, đánh đuổi phiền nhiễu, không bi quan, không trốn tránh, đó là một cách sống giản đơn. [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Dịch Lục Bích]

Trà, bắt nguồn từ tự nhiên, trải tinh hoa năm tháng, tắm thử thách xuân thu, từ đó mà có linh tính như phách hồn non nước. Trà có thể dùng để gột bỏ bụi trần, gạn lọc tâm tình, kết nối thiện duyên. Cho nên, người biết cách thưởng trà, cũnglà một người tình nguyện để bản thân sống một cách giản đơn và thuần khiết. [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai– Lục Bích dịch]

Nhân sinh chính là một cuốn sách, chân lý được cất giấu trong mỗi sự việc bình thường.

“Tâm loạn, mặc sức đi con đường lớn, cũng như đang đi giữa nơi chật hẹp, bí bách. Tâm an, cho dù là ở giữa nhà cũ, giếng cạn vẫn như đang bay giữa trời vời vợi”.

“Thuở niên thiếu ấy, chỉ một lòng muốn đi ra khỏi cây cầu đá của làng quê sông nước, từ đây làm một lữ khách đi tới mọi chân trời. Sau này, khi thực sự ra ngoài rồi, kinh qua gió xuân trăng thu, ngắm hết núi sông tĩnh lặng, tươi đẹp. Trái tim chưa từng nếm trải thế sự đó đã bị năm tháng mài mòn, cũng trải qua biết bao tình cảnh và ý vị thê lương. Cũng từng nảy sinh tình cảm với non sông cây cỏ, ấp ủ dệt nên câu chuyện cùng chim muông côn trùng. Đến phút cuối cùng, rốt cuộc vẫn làm một người khách qua đường lướt qua nhau, anh đến tôi đi, ai yên mệnh nấy”. [Lời tựa:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]

Thủy là gì? Hướng thiện như nước, theo thiện là chảy tự tại chảy trôi. Một đời của nước đều khiêm nhường, sáng tạo chúng sinh, nuôi dưỡng vạn vật. Không thấy hình của nó, nhưng lại nghe được âm của nó, biết được cốt của nó. Nước tuy yếu ớt, nhưng lại có cái mạnh mẽ của giọt nước xuyên đá tảng. Suối chảy róc rách, nhưng lại có cái khí thế trăm sông hội tụ. Sóng trong biêng biếc, nhưng lại có độ chứa sâu thẳm khó lường. Sóng cả ào ạt, nhưng lại có cái tinh tế uyển chuyển linh hoạt. Đây chính là nước, có thể rửa trôi vui buồn, cũng có thể xóa hết những trang sứcmọi phù hoa. Nó chảy qua ngày tháng, trang nhã ung dung, yên lặng vui vẻ, không cầu không ước. [Lời tựa Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]

Trà có bốn đức, từ bi hỉ xả. Cái gọi là “Vân Thủy Thiền Tâm”, tức là trong một chén trà trong, thưởng được chân ý có sinh ắt có tử, có tụ ắt có tán, có tươi ắt có héo. Nên biết trong bi thương sẽ có hạnh phúc, trong mất ắt có được. Một người từ bi với chính mình, mới có thể từ bi với vạn vật. [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai, Lục Bích dịch]

Vạn vật vì duyên hòa hợp mà sinh, cũng vì duyên mà diệt. “Vãn vân thu” tức là lúc chim mỏi cánh quay về tổ. Phật nói bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, mỗi một lần trở lại đều là quay đầu, mỗi một lần qua sông đều là chèo thuyền. Cho dù con đường phía trước có bao xa, xóa bỏ ngã chấp, sau đó ăn gió uống sương, biển trời mênh mông, đều là chốn về. [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai]

Tự tại an nhiên, cho dù là một trái tim chật hẹp, cũng có thể chuyên chở vạn vật khởi diệt [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai– Dịch Lục Bích]

Đời người cũng nên bỏ phức tạp lấy giản đơn, nương theo thế sự, tâm trước sau như sen, yên tĩnh hé nở, lại giống như ngàn vạn khe suối, cuối cùng đều đổ về một dòng sông, róc rách trong vắt, giản dị yên bình. [Trích:Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên – Bạch Lạc Mai]

Leave a Comment